26/10/11

Bài Học Của Mẹ


Ánh mắt Mẹ lúc nào cũng hướng về con
Khi bạn lên 1, mẹ tắm và cho bạn ăn bột. Bạn đã cảm ơn bà bằng cách gào khóc suốt đêm.


Khi bạn lên 2, mẹ dạy bạn tập đi. Bạn cảm ơn bà bằng cách bỏ chạy thật xa mỗi khi bà gọi.


Khi bạn lên 3, mẹ nấu cho bạn những món ăn ngon nhất. Bạn cảm ơn bà bằng cách hất tung đĩa xuống sàn nhà.


Khi bạn lên 4, mẹ mua cho bạn hộp chì màu. Bạn cảm ơn bà bằng cách bôi đầy mầu lên tường phòng ăn.


Khi bạn lên 5, mẹ mặc cho bạn áo quần thật đẹp để đi chơi phố. Bạn cảm ơn bằng cách ngã ngay xuống vũng bùn gần nhất.


Khi bạn lên 6, mẹ dẫn bạn tới trường. Bạn cảm ơn bà bằng cách gào lên: "Con không đi học đâu!".


Khi bạn lên 7, mẹ mua cho bạn quả bóng chuyền. Bạn cảm ơn bà bằng cách ném vỡ cửa kính nhà hàng xóm.


Khi bạn lên 8, mẹ mua cho bạn cây kem. Bạn cảm ơn bà bằng cách để chảy dây ra quần áo.


Khi bạn lên 9, mẹ mướn thầy dạy bạn học piano. Bạn cảm ơn bà bằng cách chẳng bao giờ chịu tập.


Khi bạn lên 10, mẹ hết phải chở bạn đi tập thể thao, lại đưa bạn đi dự sinh nhật. Bạn cảm ơn bà bằng cách nhảy vụt ra khỏi xe, không thèm ngoái đầu trở lại.


Khi bạn 11, mẹ đưa bạn đi xem phim với lũ bạn. Bạn cảm ơn bà bằng cách ngồi sang hàng ghế khác.


Khi bạn 12, mẹ nhắc bạn xem TV ít thôi. Bạn cảm ơn bà bằng cách tiếp tục xem ngay khi bà vừa đi khỏi.


Khi bạn 13, mẹ bảo bạn cắt tóc cho bớt dài. Bạn cảm ơn bà bằng cách bảo bà không có "gu".


Khi bạn 14, mẹ cho bạn dự trại hè một tháng. Bạn cảm ơn bà bằng cách không viết về nhà dù chỉ một dòng thư.


Khi bạn 15, mẹ vội trở về nhà sau giờ làm việc vì lo cho bạn. Bạn cảm ơn bà bằng cách đóng chặt cửa phòng nằm... ngủ.


Khi bạn 16, mẹ dạy bạn lái xe. Bạn cảm ơn bà bằng cách tranh lái nó suốt ngày.


Khi bạn 17, mẹ đang chờ một cú điện thoại rất quan trọng. Bạn cảm ơn bà bằng cách ôm máy tán chuyện suốt đêm.


Khi bạn 18, mẹ khóc nức lên khi nghe tin bạn tốt nghiệp phổ thông. Bạn cảm ơn bà bằng cách đi ăn nhậu cùng chúng bạn tới sáng.


Khi bạn 19, mẹ cho bạn vào học đại học, lái xe đưa bạn tới trường, xách hành lý giùm bạn. Bạn cảm ơn bà bằng cách nói "good bye" mẹ ngoài sân, không cho bà đưa vào tận phòng vì ngượng với các bạn.


Khi bạn 20, mẹ hỏi bạn đã có bạn gái chưa. Bạn cảm ơn bà bằng cách nói: "Không phải việc của mẹ!".


Khi bạn 21, mẹ trao đổi với bạn về việc lựa chọn nghề nghiệp. Bạn cảm ơn bà bằng cách nói: "Con không muốn theo nghề của mẹ".


Khi bạn 22, mẹ sung sướng chúc mừng bạn đã tốt nghiệp đại học. Bạn cảm ơn bà bằng cách hỏi bà có đồng ý cho tiền để bạn đi du lịch nước ngoài không.


Khi bạn 23, mẹ mua đồ gỗ tặng cho căn hộ mới của bạn. Bạn cảm ơn bà bằng cách nói với mọi người: "Mấy thứ này trông thật quá quê".


Khi bạn 24, mẹ gặp người yêu bạn và hỏi hai người về dự định tương lai. Bạn cảm ơn bà bằng cách gầm gừ: "Kìa, mẹ... me... ẹ.... ẹ!".


Khi bạn 25, mẹ cho bạn tiền làm đám cưới, vừa khóc vừa nói rằng mẹ yêu bạn vô cùng. Bạn cảm ơn bà bằng cách vội vã đưa 'người ta' đi nghỉ tuần trăng mật.


Khi bạn 30, mẹ gọi điện dặn dò bạn một số cách chăm sóc con nhỏ. Bạn cảm ơn bà bằng cách nói: "Nuôi trẻ bây giờ không giống kiểu các cụ khốt ngày xưa đâu!".


Khi bạn 40, mẹ gọi điện nhắc bạn ngày sinh nhật của họ hàng. Bạn cảm ơn bà bằng cách nói bạn đang cực bận.


Khi bạn 50, mẹ bạn ốm và cần sự quan tâm chăm sóc của bạn. Bạn cảm ơn bà bằng cách đọc cho bà nghe bài báo về những gánh nặng mà các bậc làm cha mẹ gây cho con cái.


Rồi đến một ngày bà vĩnh viễn từ giã cuộc đời. Tất cả những gì bạn chưa kịp làm gầm lên xé nát không gian như một tiếng sét. Mẹ là tất cả cuộc đời bạn. Cuộc sống vô nghĩa biết bao khi không còn mẹ... Mẹ đã kể lại cho bạn bài học muôn đời: "Không chỉ biết làm việc lớn, hãy biết làm những việc nhỏ với một tình yêu lớn".